Mục tiêu & hành trình BIDIXE - Sẽ là một sự cố gắng

Bài viết trước đây, tôi có chia sẻ về lý do Tại sao tạo blog BIDIXE? Và đó thực sự là những gì chúng tôi hướng đến. Nhưng có lẽ, những mục tiêu đó đến không phải bắt đầu một cách đầy tự nguyện hay đầy cảm hứng, mà nó đã bắt đầu từ sự sợ hãi và nhiều suy nghĩ lo lắng nhom nhén bên trong khi nghĩ về những viễn cảnh đầy áp lực.

Với tâm thế và xuất phát điểm là hai vợ chồng tôi là dân ngoại tỉnh, bắt đầu cuộc hành trình tại miền đất Sài Gòn hoa lệ này từ những năm 2010 vào đại học, đến giờ này cũng có gọi là trải qua nhiều thăng trầm trong cả công việc và cuộc sống, rồi covid cho đến suy thoái kinh tế 3 năm nay. Thực sự chúng tôi đang chật vật với cuộc sống và cả những gánh nặng cho sự khởi đầu lại công việc, khi tôi là người trụ cột trong gia đình, trong 3 năm qua tôi đã thật sự có quá nhiều những biến cố.

Gác lại chuyện không mấy vui vẻ đó, chúng tôi lại tiếp tục đón nhận thông tin về những vấn đề của Bi, và việc phải chia sẻ thời gian công việc để dành cho con nhiều hơn, rồi lẽ đương nhiên phần tiền được gửi vào tiết kiệm hay trả nợ ngân hàng hay làm vốn lưu động hoạt động doanh nghiệp, thì tôi sẽ phải chi cho con để được đến trung tâm điều trị chứng rối loạn phổ tự kỷ, mà thật lòng không biết chính xác kết quả sẽ như thế nào và thời điểm nào sẽ đạt được kết quả.

Có nghĩa là, thời gian và tiền bạc sẽ dành cho sự cố bất chợt này sẽ không có hồi kết nếu như không có kết quả, nghĩa là khi việc điều trị chứng rối loạn phổ tự kỷ không dứt điểm, thì việc này sẽ không dừng lại, lặp lại và lặp lại một cách vô định chăng?

Nếu là bạn, bạn sẽ làm như thế nào, chắc gia đình tôi cũng sẽ giống bạn một phần nào đó, áp lực hơn, nhiều công việc hơn và tiền chi ra nhiều hơn. Cũng có nghĩa điều đó là chúng tôi sẽ phải cắt giảm phần khác và bù vào phần này, điều này khiến gia đình chúng tôi suy nghĩ rất nhiều.

Vơi tư cách một người đàn ông trụ cột, với Vợ và 2 con thơ, tôi phải gánh vác những gánh nặng này. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều là phải làm sao đây, thật khó với bất kỳ ai nếu như cuộc sống và công việc đang gặp nhiều biến cố và áp lực như vậy.

Tôi thuộc tuýp người không bỏ cuộc và thường có sự thích nghi rất tốt với những thay đổi cuộc sống. Sau nhiều đêm trằn trọc, sau nhiều suy tư trên những lúc ngồi một mình hay nghĩ vẩn vơ trong lúc đi xe, tôi cố gắng tự động viên mình và cố gắng tìm ra cơ hội trong chính những nguy cơ và áp lực. Nên tôi đã quyết định, với áp lực, thì hãy chia sẻ, chia sẻ với mọi người, với ai đồng cảm, với các gia đình có chung hoàn cảnh và những đứa trẻ đang gặp tình trạng rối loạn phổ tự kỷ như con của tôi. Nên tôi lập ra blog này để chia sẻ qua những bài viết, và tôi kỳ vọng rằng việc ghi lại hành trình cùng con sẽ giúp tôi có thêm nhiều sự thoải mái hơn, giải tỏa được những dồn nén suy tư và tích cực hơn trong quá trình hỗ trợ con vượt qua giai đoạn này.

Ngoài ra, yếu tố về tài chính cũng là điều khiến tôi áp lực, việc cho con đi học trung tâm, sẽ là số tiền lớn với cả tôi và nhiều gia đình khác. Nên có gì tuyệt vời hơn nếu như blog này có thể giúp tôi kiếm được tiền, tạo ra thu nhập thụ động để chi trả được cho việc học và điều trị tự kỷ của con nhỉ? Nếu được như vậy thì sẽ rất tuyệt vời cho cả tôi và gia đình.

Về vấn đề của riêng Bi, chúng tôi đặt mục tiêu về điều trị rất rõ ràng, để con sẵn sàng hòa nhập với cộng đồng trước thời điểm con vào lớp 1 (còn 4 năm nữa), thật sự sẽ cần rất nhiều sự cố gắng. Nhưng tôi luôn tin rằng và luôn động viên mình về câu chuyện mụt măng và cây tre. Mụt măng nằm rất nhiều năm dưới lòng đất, nhưng khi nó đã vươn lên khỏi mặt đất rồi, nó sẽ phát triển rất vững mạnh. Và tôi tin Bi cũng sẽ làm được điều đó. Niềm tin và sự lạc quan, sẽ giúp tôi và gia đình đồng hành bên con đạt được mục tiêu hướng đến.

Nhận xét